Bài thơ Con sáo sang sông
sau những rặng phi lao bờ biển rất gần
anh bắt chợt một Hải Phòng oi ả
anh bắt gặp màu đen buông thả
tóc em dài nhờ ngọn gió đến đo
những hòn than ẩn dưới tàn tro
chiều lẳng lặng phả lên từng cụm khói
con sáo sổ lồng đường bay thấm mỏi
những cơn sóng dìu nhau tìm lại bến bờ
mẹ kéo lưới về nón rách phất phơ
có một thuở lòng ta đắm đuối
thời lành lặn em qua vườn lá chuối
anh trở về nghe gió xé mà thương
quả vải ngọt còn lẫn nhiều chua chát
anh cắn vào nước mắt cứ ứa ra
em đâu biết đó là giờ xa cách
anh ngóng tìm mưa rớt phía mờ xa
anh mong đợi bát cơm thơm ngọt
quay lại nhìn vỏ trấu lẫn bùn đen
đêm phù du nhập xác với ngọn đèn
giờ hội ngộ côn trùng nơi hạ giới
ngôi sao ấy cháy trên vòm nhiệt đới
anh tìm em phía dưới dải thần nông…
bây giờ con sáo đã sang sông
chấm đen nhỏ hút vào ngàn cơn lốc
giọt rượu chảy tràn trề miệng cốc
anh âm thầm cúi lặng dưới ngàn sao.
Tác giả: Thu Bồn – Hà Đức Trọng.
Hải Phòng 12-6-1990
tặng B. T.
Nguồn: Con sáo sang sông, 100 bài thơ tình nhờ em đặt tên (thơ), Thu Bồn, NXB Văn nghệ TP Hồ Chí Minh, 1992.