Bài thơ Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn gió bình yên
Thổi qua rừng bạch dương dìu dặt
Nghe rụt rè
Như tia mắt
Người thiếu nữ soi mình trong đáy giếng
Mùa thu
Nghe mơ hồ
Như tiếng hát
Trong bồng bềnh sương núi
Nghe vời vợi
Như cánh thiên nga
Bay khuất nẻo mây xa…
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca
Như ngọn sóng
Vỗ trắng phau ghềnh đá
Nghe náo nức
Những dòng sông nóng lòng tìm biển cả
Như khúc dân vũ Cáp-ca
Nhịp chân quay khiến mắt nhìn chếnh choáng
Nghe hào phóng
Như ngọn gió Xi-bia
Thổi hút cuối trời…
Trên sông Đà
Một đêm trăng chơi vơi
Tôi đã nghe tiếng đàn Ba-la-lai-ca như thế
Một cô gái Nga mái tóc màu hạt dẻ
Ngón tay đan trên những sợi dây đồng.
Lúc ấy
Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông
Những tháp khoan nhô lên trời ngẫm nghĩ
Những xe ủi, xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ
Chỉ còn tiếng đàn ngân nga
Với một dòng trăng lấp loáng sông Đà.
Ngày mai
Chiếc đập lớn nối liền hai khối núi
Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên
Sông Đà gửi ánh sáng đi muôn ngả
Từ công trình thuỷ điện lớn đầu tiên
Khi ấy những người bạn Nga sẽ ở đâu
Hàn cực Véc-khôi-an
Hay đỉnh cao I-éc-cút?
Ở những vùng nào trên Liên bang Xô-viết
Lại mở những công trình thuỷ điện vẻ vang.
Nhưng vĩnh viễn sẽ còn ở Việt Nam
Tiếng đàn Ba-la-lai-ca lay động
Tiếng đàn, ấy là biểu tượng
Cho tâm hồn Nga
Như đêm nay
Rung một khoảng sông Đà.
Tác giả: Quang Huy – Nguyễn Quang Huy.
Hà Nội, 11-1979
Một đoạn trích của bài thơ Tiếng đàn Balalaica trên sông Đà được in trong sách giáo khoa Tiếng Việt 4 (tập 2) giai đoạn 1990-2003 và lớp 5 (bộ mới).