Đoạn đầu bài thơ Thương bà của tác giả Đặng Vương Hưng được đăng lần đầu trên báo Nhi Đồng 199x có nội dung như sau: Bà đã già, già lắm! Tóc bạc trắng nắng sương, Mắt không còn nhìn rõ nữa, Lưng bà còng xuống đường. Phải cây trúc thương bà? Trúc cong thành cây gậy…
Bài thơ Thương bà
Bà đã già, già lắm!
Tóc bạc trắng nắng sương
Mắt không còn nhìn rõ nữa
Lưng bà còng xuống đường
Phải cây trúc thương bà?
Trúc cong thành cây gậy
Phải giàn trầu thương bà?
Nên trầu không leo cao
Đám mây biết thương bà?
Mà bóng râm kín áo
Cây lúa biết thương bà?
Mà lúa mềm hạt gạo…
Bà ơi bà có biết
Cháu thương bà thế nào?
Cháu sẽ ngoan ngoan mãi
Chắc không quấy bà đâu!