Nghĩ lại thì trời vốn cũng sòng,
Chẳng vì rét mướt bỏ mùa đông.
Mây về ngàn Hống đen như mực,
Gió lọt rèm thưa lạnh tựa đồng.
Cảo mực hơi may ngòi bút rít,
Phím loan cưởi nhuộm sợi tơ chùng.
Bốn mùa ví những xuân đi cả,
Góc núi ai hay sức lão tùng.
Tác giả: Nguyễn Công Trứ.
Nguồn: Vịnh mùa đông, Thơ văn Nguyễn Công Trứ, NXB Văn học, 1983.
Chú giải: – ngàn Hống: Tên nôm của núi Hồng Lĩnh, một cảnh đẹp ở Hà Tĩnh. – Cảo: giấy
– lão tùng: Cây thông già, là một trong những loại cây có sức chịu gió rét, mùa đông vẫn xanh tốt. (“Tuế hàn tam hửu” nghĩa “ba người bạn trong giá rét” chỉ 3 cây: mai, tre, tùng)